David Trezeguet: từ kẻ gieo sầu cho nước Ý cho đến người hùng thành Turin (2)
Mùa giải đầu tiên ở Turin chứng kiến Trezeguet phải mài đũng quần trên băng ghế dự bị liên tục. Anh không được trọng dụng, cũng bởi bộ đôi Alessandro Del Piero và Filippo Inzaghi quá ăn ý.
Cảm giác bị đối xử như một kẻ ngoài cuộc chẳng có gì mới mẻ đối với Trezeguet. Anh thân là tuyển thủ Pháp nhưng lại được sinh ra và lớn lên ở Argentina. Đến Monaco mà không hề biết một từ bản địa nào, những thành tựu của anh ở xứ công quốc thường không được đánh giá cao. Rõ ràng khoảng trống của Thierry Henry để lại là khó có thể lấp đầy, dù Trezeguet đã không ngừng nỗ lực để giành giải Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất năm.
Ngay cả khi có được hai danh hiệu lớn cùng đội tuyển quốc gia, Trezeguet chỉ đá chính ba trận, anh thường xuyên vào sân từ băng ghế dự bị trong khi Henry rất ít khi vắng mặt trong đội hình ra sân.
Thật vậy, mặc dù kết thúc mùa giải 2000-01 với tư cách là tay săn bàn hàng đầu của Juve tại giải đấu với 14 bàn thắng, Trezeguet vẫn không hề chắc suất khi Carlo Ancelotti thường xuyên luân chuyển anh giữa dàn hảo thủ gồm Del Piero, Inzaghi, Darko Kovacevic và Vincent Pericard cho các lựa chọn trên hàng công. Đối với tài năng trời phú của mình, Trezeguet một lần nữa có thể cảm thấy sự bất công luôn bủa vây lấy anh.
Bản thân Trezeguet đã công khai về khả năng gia nhập Liverpool đang trên đà tái thiết của Gerard Houllier sau khi Juve về đích ở vị trí á quân tại Serie A vào cuối mùa giải đầu tiên.
Nhưng vận may của anh đã khởi sắc hơn khi Inzaghi được bán sang Milan. Tất cả do mối quan hệ “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” với đội trưởng Del Piero ở cả trong và ngoài sân cỏ. Điều này mở đường cho Trezeguet trở thành trụ cột của Juve dưới thời tân huấn luyện viên Marcello Lippi.
Anh đã nắm bắt cơ hội không chút do dự, ghi tổng cộng 32 bàn trên mọi đấu trường để đưa Juve tới Scudetto và đồng thời giành luôn giải Cầu thủ xuất sắc nhất năm của Serie A. Del Piero đã mang đến sự tinh tế và sáng tạo trong lối chơi, cho phép Trezegol được phát huy hết những điểm mạnh của mình. Một cặp đối tác trên hàng công mới đã định hình.
Những tiền đạo chơi theo kiểu “ăn cắp trứng gà” thường bị giễu cợt và mỉa mai, nhưng lối thi đấu đề cao tính hiệu quả này đã tóm gọn một cách hoàn hảo bản năng sát thủ của Trezeguet. Nhìn lại các bàn thắng của anh, không biết đã bao nhiêu lần các hậu vệ phải vò đầu bứt tai hoặc đổ lỗi cho nhau, sau khi chứng kiến tiền đạo người Pháp ghi bàn từ một tình huống tưởng chừng như vô hại.
Dứt điểm hoàn hảo bằng cả hai chân, Trezeguet là chuyên gia trong việc thực hiện những cú sút bất ngờ trước khi các thủ môn kịp phản xạ, đi kèm với đó là khả năng không chiến luôn khiến cho các trung vệ phải khiếp đảm.
Trong một cuộc phỏng vấn được thực hiện năm 2018 với The Independent, Trezeguet nhận xét về việc thiếu “tiền đạo thuần túy” trong bóng đá hiện đại và tự mô tả mình là mẫu sát thủ mắc võng trong vòng cấm. Arsene Wenger lại suy nghĩ khác: “Trezeguet là một con rắn – cậu ta sẽ chẳng phát ra bất kỳ tiếng động nào rồi đưa ra đòn chí mạng chỉ trong gang tấc”.
Quãng chín mùa giải từ 1997-98 đến 2005-06, Trezeguet đã ghi 218 bàn trên mọi đấu trường cho Monaco, Juventus và Pháp, gần đạt mức trung bình lý tưởng là 25 bàn mỗi mùa.
Trong khoảng thời gian đó, anh đã giành được bốn chức vô địch quốc gia (sáu nếu tính cả hai chức vô địch bị hủy bỏ sau bê bối Calciopoli), hai cúp quốc gia, World Cup và Euro.
Tuy nhiên, con đường mà anh đi không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Trezeguet là thành viên của tuyển Pháp thảm họa tại World Cup 2002, anh cũng trải qua một mùa giải bị gián đoạn bởi những chấn thương ở Juventus, kết thúc bằng việc bỏ lỡ quả phạt đền trong trận chung kết Champions League trước Milan. Đây có lẽ là một trong những khoảnh khắc khiến anh cảm thấy đớn đau nhất trong sự nghiệp. Ngoài ra là cú sút luân lưu chạm xà ngang trong trận chung kết World Cup 2006 với tuyển Ý
“Tôi hối hận vì đã bỏ lỡ quả phạt đền (trong trận chung kết Champions League) này hơn là World Cup vì mang cảm giác tội lỗi với đội bóng trong tim mình. Chính tại nơi đây tôi đã được tận hưởng trọn vẹn những giờ phút hào hùng và tủi hổ nhất của câu lạc bộ.”
Những chấn thương xuất hiện dày đặc hơn trong mùa giải 2004–05 cộng thêm sự xuất hiện của Zlatan Ibrahimovic đã hạn chế thời gian thi đấu của tiền đạo người Pháp. Tuy nhiên, Trezeguet đã trở lại mạnh mẽ vào mùa giải tiếp theo, 19 bàn thắng trước khi bước sang năm mới giúp anh được nhắc đến như một ứng cử viên nặng ký cho danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất châu Âu.
Lọt thỏm giữa những tiền đạo sở hữu cá tính mạnh mẽ cùng lối chơi hoa mỹ, sự khiêm tốn và mộc mạc của Trezeguet khiến anh chẳng mấy khi ghi đậm dấu ấn trong tâm trí những cổ động viên.
"Quả bóng vàng? Điều đó xứng đáng với những cầu thủ mang lại nhiều niềm vui cho tất cả mọi người, điển hình như Ronaldinho hay Ibrahimovic,” anh nói. “Chắc chắn, những người ghi bàn luôn mang lại sự sung sướng và hạnh phúc, nhưng nếu tôi là một cổ động viên chân chính, họ sẽ là những cầu thủ mà tôi muốn gặp. Những người khiến khán giả phải hét đến lạc giọng.”
Trezeguet có thể tự thấy mình thua kém Ibrahimovic ở một số khía cạnh, nhưng sau biến cố Calciopoli thì những di sản tại Turin đã xác định được chủ nhân đích thực của nó.
Rafa Benitez đã từ bỏ mục tiêu Trezeguet ngay khi xuất hiện những tin đồn về việc anh sẽ chuyển đến Liverpool. Ibrahimovic rũ bỏ quá khứ để chuyển sang đại kình địch Inter. Trezeguet thì không, anh vẫn quyết gắn bó với vùng đất đã làm nên tên tuổi của mình, trở thành một trong năm “chàng lính ngự lâm” cùng với Del Piero, Gianluigi Buffon, Pavel Nedved và Mauro Cameronesi mang trong mình mục tiêu tối thượng là đưa câu lạc bộ trở lại Serie A.
Càng về cuối mùa giải, những biểu hiện của sự khiêm nhường cũng dần dần tan biến. Sau khi ghi bàn thắng thứ 15 trong mùa giải, Trezeguet đã có hành động chỉ trích các thành viên trong ban lãnh đạo câu lạc bộ, trong bối cảnh có nhiều tin đồn rằng anh có thể bị bán. Hai tuần kế tiếp, một bản hợp đồng mới đã được chuẩn bị cho chàng tiền đạo người Pháp.
Phong độ xuất thần lại được tái hiện vào mùa giải 2007-08 với 20 bàn thắng tại đấu trường Serie A, nhưng những vấn đề về thể lực đã xuất hiện, và chúng ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng săn bàn. Vào thời điểm Trezegol rời thành Turin để đến Hercules năm 2010, anh là cầu thủ nước ngoài ghi bàn nhiều nhất cho câu lạc bộ từ trước đến nay, đồng thời đứng thứ tư trong danh sách những chân sút vĩ đại nhất trong lịch sử của Bà Đầm Già.