Ludovic Casset (Mã Trí): Câu chuyện của một trong những cầu thủ Việt kiều đầu tiên. (P2)
Sau khi nhận ra có quá nhiều những quy luật "ngầm" trong phòng thay đồ, Mã Trí có suy nghĩ ra sao, cuộc hành trình của anh chàng Việt kiều này sẽ đi đến đâu? Chúng ta hãy cùng tìm hiểu nhé.
Sức ảnh hưởng mạnh mẽ và quyền lực “ngầm” của những cựu binh ở đội tuyển quốc gia Việt Nam dường như ảnh hưởng đến khả năng thi đấu của Ludo. Mặc dù anh luôn tin rằng đó là một cuộc thử sức tương đối thành công, Ludo rút cục đã không được chọn để đại diện cho lá cờ đỏ sao vàng. Người phát ngôn của VFF vào thời điểm đó, Nguyễn Lân Trung, nói rằng HLV trưởng Edson Tavares khi đó cảm thấy “Casset không xuất sắc hay nổi trội hơn bất kỳ cầu thủ nào của đội tuyển quốc gia.” Ludo nghi ngờ anh không bao giờ được chọn vì một số cầu thủ lớn tuổi trong đội không thích sự nổi tiếng và sự chú ý mà anh đang nhận được từ giới mộ điệu. Tavares có thể đã bị tác động bởi những yếu tố ngoài chuyên môn – đó là những bí mật hậu trường mà chúng ta có thể không bao giờ biết.
Trong thời gian ngắn khoác áo đội tuyển quốc gia, Ludo tin rằng những cầu thủ Việt Nam mà anh thi đấu cùng có kỹ thuật thực sự tốt. Thứ họ thiếu dường như là khả năng thích ứng chiến thuật. Ludo vẫn còn cảm thấy nuối tiếc, đến tận bây giờ, khi anh không bao giờ được đại diện cho Việt Nam. Tuy nhiên, chuyến đi của anh về cội nguồn, không hoàn toàn là một thất bại. Trong khi Liên đoàn bóng đá Việt Nam có thể đã từ chối anh thì các CLB Việt Nam bắt đầu để ý đến Ludo trẻ tuổi và tiềm năng phát triển vô cùng lớn. Một trong số đó là Quảng Nam Đà Nẵng (nay là SHB Đà Nẵng), đã đưa ra lời đề nghị. Từ đây mở ra một chương mới trong sự nghiệp bóng đá của chàng trai người Pháp.
Ludo được đưa đến Đà Nẵng, nơi đang trong quá trình xây dựng một đội bóng siêu đẳng và tầm cỡ. Cầu thủ gốc Pháp được ra sân cùng với 4 danh thủ sừng sỏ khác của ĐTQG, trong đó có đội trưởng Lê Huỳnh Đức, người mà anh đã có thời gian thi đấu cùng trong giai đoạn thử việc. Ngoài sức hấp dẫn về tài chính của Đà Nẵng, cố Chủ tịch Uỷ ban nhân dân thành phố, Nguyễn Bá Thanh, đóng một vai trò quan trọng trong vụ chuyển nhượng Ludo đến đội bóng sông Hàn. Ông có ảnh hưởng đáng kể đối với câu lạc bộ. Ông Thanh đã hứa với Ludo rằng sẽ cố gắng thúc đẩy việc anh nhập quốc tịch Việt Nam nếu ký hợp đồng với Đà Nẵng. Việt Nam đã cho phép song tịch trong một số trường hợp hạn chế vào năm 2009, tuy nhiên vào năm 2005 điều đó là bất khả thi.
Ludo có một tháng để suy nghĩ về lời đề nghị từ Đà Nẵng, và anh tạm thời quay trở lại Auxerre. Trở về Pháp, Ludo nghiêm túc suy nghĩ. Anh đã do dự vì vẫn còn ước mơ và khát vọng chơi bóng ở môi trường đỉnh cao châu Âu. Sau đó, huấn luyện viên học viện Auxerre đã thẳng thắn với Ludo về cơ hội của anh chàng tại Pháp.
“Bạn biết đấy, ở Pháp, có rất nhiều cầu thủ tài năng xuất chúng hơn người. Vì vậy, cơ hội để chen chân vào những đội thuộc hàng top là hữu hạn, hầu hết những cầu thủ tiềm năng cao có thể sẽ không bao giờ được thi đấu chuyên nghiệp. Rồi đến một thời điểm nào đó, khi nhìn lại bạn đã 26, 27 tuổi, và thấy mình đang vật lộn trong một đội bóng hạng xoàng nghiệp dư của khu vực. Đó là thực trạng chung đáng buồn mà chúng tôi phải thừa nhận. Tôi tự nhủ với bản thân rằng hãy dũng cảm trở lại Việt Nam và tiếp tục sự nghiệp. Sau tất cả, tương lai là ở châu Á”.
Hồi đó, V.League có quy định ngoại binh là 5 cầu thủ, nhưng chỉ có ba người được góp mặt trên sân. Điều này có nghĩa là nếu một ngoại binh được tung vào sân từ băng ghế dự bị, thì một trong ba cầu thủ trên sân sẽ bị thay thế. Cơ hội thi đấu của Ludo cũng bị hạn chế hơn bởi quy định trên, ngoài ra là những quyết định mà anh cho rằng bất hợp lý từ huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên thực sự là một người đã lớn tuổi. Đó là chuyến tập huấn đầu tiên của họ trước mùa giải nhưng tôi đã thi đấu khá nhiều trước đó (ở Pháp và thử việc ở Việt Nam) cho đến khi chuyển đến Đà Nẵng. Vì vậy, trong một số buổi tập, tôi cảm thấy hơi đau và đã nói với phiên dịch để truyền tải thông tin tới huấn luyện viên rằng tôi sẽ tập nhẹ thôi. Mục đích là để duy trì cũng như theo dõi chấn thương. Tôi nhận ra đó chính là sự khác biệt to lớn giữa các nền văn hóa. Ở Việt Nam, các cầu thủ được kỳ vọng sẽ chơi bóng bất chấp cơn đau hành hạ họ, trong khi ở châu Âu, các huấn luyện viên mong rằng bạn sẽ nghỉ ngơi và không để chấn thương nặng thêm. Rút cục đó lại là dấu chấm hết, mùa giải của tôi đã kết thúc. Huấn luyện viên cho rằng tôi lười biếng vì sự nổi tiếng đã nhận được trong quá trình thử việc cùng đội tuyển quốc gia. Họ bắt đầu gạt tôi ra khỏi các kế hoạch.”